[Fanmade] Naruto - Chapter 900!

Thảo luận trong 'Thảo Luận Naruto' bắt đầu bởi Emperor Evolnuk, 17/4/13.

  1. Emperor Evolnuk

    Emperor Evolnuk Naruto.Wiki Sống!

    Bài viết:
    4,372
    Được Like:
    892
    Thành tích:
    113
    22 năm trước...
    Vì sự suy giảm tiềm lực các quốc gia, sự thống trị của Ngũ đại quốc dần dần đổ nát. Dọc theo biên giới các nước, những cuộc đụng độ với các quốc gia nhỏ hơn liên tục nổ ra. Cuộc chiến cứ thế kéo dài cho đến khi nó phát triển thành Chiến tranh Nhẫn giả lần thứ III.
    Buổi sáng ở Konoha, tại tòa nhà trung tâm của làng...
    Tiếng bước chân vội vã của một phụ nữ kéo theo ánh mắt đổ dồn của mọi người trong tòa nhà.
    - Cộc! Cộc!... Thưa ngài Đệ Tam, cô Yori Nara đã tới. – Tiếng nói của trợ lý Hokage.
    - 3rd: Vào đi!
    Cửa mở, ngài Đệ Tam ngồi bàn chính giữa, một tay nâng tẩu thuốc đang bốc khói nghi ngút, tay kia cầm một bản báo cáo đang đọc rất chăm chú. Bên phải ngài là một người đàn ông tóc bạc, dáng cao lớn.
    Người phụ nữ bước tới gần bàn cúi chào với giọng điệu bối rối. Cô là một phụ nữ trung niên, gương mặt trái xoan, mái tóc đen ngắn búi cao sau đầu.
    - Xin lỗi ngài... vì sự chậm trễ.-Yori nói.
    - 3rd khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi bản báo cáo, nói: Ta cũng chỉ vừa mới đọc báo cáo mà Sakumo mang tới thôi.
    - Yori: Chỉ tại thằng Kazuo, nó lại trốn học cùng thằng Kuma nữa.
    - Sakumo cười: Ahaha! Trẻ con ấy mà. Hai nhà Nara và Akimichi vẫn luôn thân thiết như vậy, cô nên vui mới phải chứ.
    - Yori: Vâng! Giá như nó được giỏi giang như cháu Kakashi nhà anh.
    Ngài Đệ Tam bỏ bản báo cáo xuống bàn, vẻ mặt trầm ngâm.
    - Sakumo: Do tình hình cấp bách nên tôi đã gửi một bản Copy cho cô Yori nghiên cứu trước.
    - 3rd: Chắc hẳn cô đã có kế sách ứng biến rồi chứ?
    - Yori: Vâng! Anh Sakumo trở về từ nhiệm vụ vào tối qua và đã ghé qua chỗ tôi. Quả là không dễ dàng gì. Tôi đã thức trắng đêm để phân tích tình hình và lên sách lược từ những báo cáo được gửi về từ khắp nơi.
    Yori bước sang bên trái, tiến tới tấm bản đồ treo trên tường căn phòng. Sakumo và ngài Đệ Tam cũng bước tới để quan sát được rõ.
    - Thủy Quốc ở khá xa và ngăn cách với chúng ta bởi biển, Lôi quốc thì có vẻ chưa mặn mà lắm với cuộc chiến, ở Phong Quốc thì làng Cát vẫn còn rối lên vì việc Kazekage III mất tích. Hiện nay chỉ có Thạch Quốc là đáng lo ngại. May mắn cho chúng ta là Hanzo của làng Mưa ẩn đã từ chối làm đồng minh với làng Đá và có lẽ cũng không tham gia cuộc chiến. Nếu không việc tiến đánh Hỏa quốc theo đường biên giới làng Mưa ẩn sẽ rất thuận lợi cho địch. Theo thông tin tình báo từ anh Sakumo, làng Đá đã điều động binh lực và di chuyển giáp biên giới làng Cỏ. Làng Cỏ là đồng minh của chúng ta, làng Đá muốn tiến đánh Hỏa quốc thì vượt qua làng Cỏ là con đường ngắn nhất.
    - 3rd: Muốn vậy thì làng Đá phải di chuyển qua cầu Kanabi để xâm nhập làng Cỏ trước.
    - Yori: Đúng vậy. Đây là địa điểm trọng yếu của chiến trường với làng Đá. Nói cách khác, bên nào làm chủ được con đường độc đạo này thì có thể tiến đánh đối phương.
    - Sakumo: Chúng ta chỉ là kẻ tự vệ trong cuộc chiến này. Dù có chiếm được cầu Kanabi thì vẫn phải ngày đêm trấn giữ, không tránh khỏi đổ máu. Chi bằng...
    - ...phá hủy nó.-Yori tiếp lời.
    - 3rd: Có lẽ đây là cách duy nhất. Kế hoạch này phải tiến hành hết sức bí mật, không để bên địch kịp đối phó. Sakumo! Cậu đã nắm được khá rõ tình hình biên giới Thạch quốc. Nhiệm vụ lần này sẽ do đội của cậu đảm nhiệm. Không được phép thất bại!
    - Sakumo: Rõ! Thưa ngài.

    Bonus ảnh nè:

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]

    Sakumo rời khỏi tòa nhà, lúc này khung cảnh ngôi làng đã được nhuộm một màu vàng bởi nắng. Bước đi chầm chậm, ngước nhìn bầu trời, những cánh chim vô tư đang chao lượn trên không gian của chúng, làm bạn với gió, với mây. Chẳng kẻ độc ác nào có thể xâm phạm vùng trời vời vợi ấy. Trái lại với mặt đất này, nơi mà thanh bình, yên ổn chẳng được bao lăm.
    - Sensei!!! – Tiếng gọi của một người quen thuộc kéo Sakumo trở lại mặt đất.
    Họ còn cách nhau chỉ vài bước chân. Tiếng gọi là của một Kunoichi nhỏ tuổi, đi cùng với cô là một cậu nhóc cũng trạc tuổi đó. Họ là đồng đội. Cô gái nổi bật với mái tóc vàng búi cao và đôi môi hồng thắm.
    - Nghe tin thầy mới về, bọn em đến để chào thầy ạ! - Cô gái vừa nói vừa nở nụ cười, cái đầu nghiêng nghiêng rất dễ thương.
    Sakumo mỉm cười, tay phải giơ lên ra dấu chào: “Yo! Aiko-chan! Cả...Washi nữa à!”.
    Washi có mái tóc dài màu đen, buộc túm lại ở cuối lọn tóc, đôi mắt to màu trắng đặc trưng của tộc Hyuga. Dù không làm nhiệm vụ nhưng cậu luôn đeo huy hiệu bảo vệ trán, dường như muốn che dấu điều gì.
    - Sakumo: Thầy có việc cần thông báo đây. Chúng ta có nhiệm vụ vào ngày mai. Các em hãy về chuẩn bị, sớm mai sẽ xuất phát.
    - Aiko: Eh! Thầy vừa về mà!
    - Một nhiệm vụ quan trọng đây! Em rất phấn khích. - Washi tỏ vẻ hứng khởi.
    - Sakumo: Đúng vậy. Nhiệm vụ này rất quan trọng. Đầu giờ Mão ngày mai các em phải có mặt ở cổng chính của Làng. Trên đường thầy sẽ phổ biến nhiệm vụ sau.
    - Aiko: Vậy hẹn gặp thầy vào ngày mai!
    Aiko cười, cùi đầu chào thấy rồi chạy vụt qua con đường bên trái. Cô không quên quay lại vẫy tay chào Washi.
    - Con bé nhanh nhảu quá! – Sakumo nghĩ trong đầu.
    Hai người đứng nói chuyện một lúc nữa rồi từ biệt. Họ bước qua nhau, lúc này mặt trời đã lên gần đỉnh.

    Buổi chiều...

    Làm việc cả ngày nữ thần Thiên chiếu thấm mệt dần lui về nghỉ ngơi. Ánh nắng đã bớt oi ả. Những tia nắng chiếu xiên qua hàng cây, in bóng trên nền đài tưởng niệm anh hùng làng Lá. Cảnh vật rực rỡ và ồn ào hơn hẳn. Màu xanh của lá trở nên đậm sắc, không còn bị ánh nắng gay gắt lu mờ. Gió cuốn cây lá lay động tạo ra những âm thanh xào xạc khe khẽ hòa cùng với tiếng chim hoan ca.
    Trái ngược với thiên nhiên, đây lại là lúc lòng người tĩnh lặng. Tận hưởng không khí dễ chịu của buổi chiều, con người dễ có những suy nghĩ mông lung, bất định. Tại đây, một thiếu niên đang đứng trước tấm bia vinh danh những anh hùng đã cống hiến sinh mệnh cho những điều quý báu được gìn giữ. Gương mặt cậu hiện rõ sự trầm tư, ánh mắt cậu nhìn vào tấm bia ngay trước mặt, nhưng cảm tưởng như cậu đang nhìn cái gì xa lắm,... đó là quá khứ.
    Trong đầu cậu hiện lên rõ ràng từng chi tiết của một buổi chiều tám năm về trước. Khi ấy, cậu chỉ mới năm tuổi, tay ẵm đứa em bé bỏng đang khóc oe oe, ngoài trời thì đang mưa rất to.
    ...
    - Ngoan nào Obito! Bố mẹ sắp về rồi mà! – Shisui dỗ dành.
    - “Chú mày vừa ăn no rồi còn gì!”.
    - Chắc nó nhớ hơi mẹ. – Cậu nghĩ thầm trong khi cúi nhìn đứa em bé bỏng.

    Tiếng mưa, tiếng khóc của đứa em làm dâng lên một nỗi bất an trong lòng cậu. Hướng ánh mắt về phía cổng nhà, một người dáng vóc nhỏ con đẩy cảnh cổng bước vào khoảng sân nhỏ nhà cậu. Tay cầm ô che mất một phần mặt và làn mưa trắng xóa khiến cậu nhất thời không nhận ra ai.
    - Ai nhỉ? Dáng vóc quen quá. – Cậu nghĩ.
    Sân nhà khá nhỏ nên chỉ vài bước chân người đó đã tới được thềm nhà. Tay áo và quần người đó ướt sũng đến đầu gối. Bước lên bậc hiên bằng gỗ, những giọt nước nhỏ giọt từ y phục loang lổ trên mặt sàn.
    - Chú Fugaku! – Shisui nhận ra khi người đó còn chưa bỏ ô xuống.
    - Bục!! – Tiếng cụp ô.
    Bên dưới chiếc ô là một nam thanh niên, tóc ngắn màu đen, khoảng chừng 20 tuổi.
    - Đưa em vào nôi đi rồi theo ta. – Fugaku nói.
    - “Có chuyện gì vậy ạ?”.
    - “Cứ theo ta rồi sẽ rõ.”.
    - “Nhưng không thể để em ở nhà một mình được.”.
    - “Đừng lo. Sẽ có người đến trông nó ngay bây giờ.”.
    - “Dạ!”.
    Cậu bé lục bục đứng dậy, mở cánh cửa kéo bên phải gian phòng chính và bước vào.
    - Nhớ lấy ô đấy! – Fugaku nói vọng theo.
    - “Vâng ạ!”.
    Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, và đứa bé thì vẫn không ngừng khóc. Một lát sau cậu bé trở ra với chiếc ô dành cho trẻ em trong tay. Lúc này, đứng bên cạnh Fugaku đã là một nữ nhân Uchiha, cô có mái tóc dài màu đen tới ngang lưng để thả tự nhiên.
    - Chào chị Mikoto! – Shisui nói.

    Mikoto khẽ cười, nhưng nhìn vào đôi mắt cô, Shisui thấy gợn lên một nỗi buồn.
    - “Ngoan lắm nhóc! Chị tới để trông Obito bé bỏng đây.”.
    - “Dạ! Bé ở trong phòng bên chị ạ. Em cho nó ăn rồi, nhưng nó vẫn khóc suốt.”.
    Mikoto bước vào trong khi ánh mắt của Shisui và Fugaku vẫn nhìn theo. Bổng nhiên, em bé không còn khóc nữa. Có lẽ hơi người con gái đã làm cho đứa nhỏ bình tâm hơn.
    - Chị Mikoto giỏi thật! – Shisui nói.
    - Fugaku: Đi thôi!
    Fugaku bung ô đi trước. Shisui vội vã lấy dép xỏ vào chân rồi lập tức đuổi theo cho kịp. Bóng hai người mờ dần rồi khuất hẳn sau màn mưa cứ mỗi lúc một dày hơn.

    [​IMG]


    Bệnh viện Konoha ...

    - Shisui: (Nhiều người bị thương quá!).
    Trước mắt cậu là khung cảnh hỗn loạn, người bị thương nằm la liệt, những tiếng hét, tiếng rên rỉ vang khắp sảnh chính của bệnh viện.
    - Lại có đánh nhau hả chú?
    - Im lặng và theo ta!
    -
    Shisui: (Tại sao lại dẫn mình tới đây chứ!).
    Hai người đi xuyên qua sảnh chính, rẽ phải và đi tới căn phòng sáng đèn cuối hành lang.
    - Fugaku: Theo ta vào trong.
    Cạch (tiếng Fugaku mở cửa)!
    Trong phòng có 3 người đang đứng cúi mặt quanh chiếc bàn đặt thi thể 2 người đã phủ kín. Mảnh vải niệm trắng tinh loang lổ vết màu đỏ. Họ khoác lên mình chiếc mặt nạ thảm đạm, riêng người phụ nữ mang thai đứng cạnh người đàn ông cao lớn tóc màu trắng thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng, nước mắt nhỏ từng giọt.
    - Tôi dẫn con trai cả của ngài Kagami tới!
    Một trong 3 người là Hokage Đệ Tam lên tiếng:
    - Nó còn quá nhỏ! Sao anh lại ...
    - Tộc nhân Uchiha là những người mạnh mẽ. Chúng sẽ được rèn luyện để trở nên như vậy. Hơn nữa, thằng nhóc này rất rắn rỏi.

    Người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ chính là Sakumo. Họ là vợ chồng. Bộ chiến phục của Sakumo lấm lem bùn đất và cả máu nữa.
    - Lại đây nào Shisui! - Sakumo lên tiếng.
    Cậu bé bước tới từ phía sau Fugaku và đứng cạnh ngài Đệ Tam bên trái chiếc bàn. Khuôn mặt vẫn tỏ vẻ thẫn thờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
    - Sakumo: Cha mẹ con đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Ta đã mang thi thể cha mẹ con về đây.
    Không kìm nổi cảm xúc, Hitomi-vợ Sakumo bật khóc thành tiếng, gọi tên thầy mình: "Kagami-Sensei..."
    Thịch! Tim cậu bé đập mạnh. Âm thanh vụt mất của một thứ quan trọng trong cậu. Im lặng... Cậu mở to mắt nhìn miếng vải có ghi chữ đính trên mỗi tấm vải niệm.

    (Uchiha Kagami)
    (Senju Harumi)

    - Shisui: Đây là cha mẹ con thật sao?
    Fugaku bước lên phía đầu của thi thể, toan vén mảnh vải niệm thì bị Sakumo tóm tay ngăn lại.
    - Em không nên làm như thế!
    - Không sao hết. Nó cần biết sự thật và nó sẽ vượt qua. Vì nó là một Uchiha! -
    Fugaku quả quyết.
    Sakumo buông tay và từng tấm vải niệm được vén lên.

    Thịch! Tim cậu bé như văng khỏi lồng ngực. Cậu nhỏ tuổi nên chỉ vừa đủ cao hơn cái bàn một cái đầu. Cậu nhìn rõ gương mặt cha mẹ mình hơn mọi người trong phòng. Vòng qua bên Sakumo đứng, cậu muốn nhìn rõ mẹ mình.

    Thịch!

    - Bố mẹ không giữ lời...!
    Đó là câu nói cuối cùng của Shisui. Nước mắt cậu ứa ra thành dòng, nhưng không khóc tiếng nào.

    Cả căn phòng càng thêm u ám. Từng dòng ký ức về 2 người quá cố chạy qua mỗi người.

    Shing! Shing (Mắt của Shisui biến đổi)!
    - Fugaku sửng sốt: (Không thể nào! Nó còn quá nhỏ! Trong lịch sử gia tộc chưa ai đạt được Sharingan ở tuổi nó cả. Thậm chí nó còn không mang dòng máu Uchiha thuần chủng. Không thể nào!).
    - Hiruzen: (Thằng nhóc này...!).
    - Sakumo: (Đó là Sharingan sao?!?).
    Hai mắt của Shisui biến đổi, Nhãn thuật đáng sợ, Huyết Kế Giới Hạn của tộc Uchiha đã được kích hoạt. Đó chính là Sharingan. Shisui kích hoạt Sharingan 2 xoáy ở độ tuổi là 5. Lịch sử Uchiha ghi nhận Shisui là người kích hoạt Sharingan sớm nhất.

    [​IMG]

    [​IMG]
    Tác giả: Evolnuk
    T
    Còn tiếp....!
    --- Update ---

    Bà con đọc rối cho ý kiến.

    Khen thì viết tiếp. Chê thì nghỉ :mimcuoi:)

    Bình luận bằng Facebook

    Chỉnh sửa cuối: 15/6/15
  2. king_griffin

    king_griffin Eternal Mangekyo Sharingan

    Bài viết:
    620
    Được Like:
    34
    Thành tích:
    28
    temmm,cái j thế .
  3. Ze Latte

    Ze Latte Nothing Is Impossible... CTV

    Bài viết:
    4,377
    Được Like:
    86
    Thành tích:
    48
    flashback ok đấy chứ, 1 phiếu viết tiếp xem, cái nhiệm vụ đó do team minato thực hiện mà nhĩ @@
  4. Emperor Evolnuk

    Emperor Evolnuk Naruto.Wiki Sống!

    Bài viết:
    4,372
    Được Like:
    892
    Thành tích:
    113
    Bố thất bại thì con phải gánh mà :mimcuoi:)

    --- Update ---

    Nhiệm vụ phá cầu Kanabi là Team của Kakashi chứ. Minato chỉ trợ giúp thôi.

    Kakashi là Jounin lãnh đạo 1 team mà.
  5. PhanTom

    PhanTom PhanTom Le Petit Prince

    Bài viết:
    1,015
    Được Like:
    12
    Thành tích:
    38
    Chouza và Shikaku lớn hơn KKS khoảng 11t, làm j có vụ học chung ở đây :|
  6. Emperor Evolnuk

    Emperor Evolnuk Naruto.Wiki Sống!

    Bài viết:
    4,372
    Được Like:
    892
    Thành tích:
    113
    À thế à :mimcuoi:)

    Viết đại. Đâu có mần kĩ.

    Tí sửa. Đổi cái tên thôi ý mà :mimcuoi:)
  7. UNDERTAKER

    UNDERTAKER KING OF BOX NARUTO Boss

    Bài viết:
    4,103
    Được Like:
    772
    Thành tích:
    113
    Ối chà dc nhìn bản đồ trong thế giới của Naruto coi bộ cũng hay ra phết,làng Lá là quốc gia rộng nhất.
    Nhưng làng Cát cũng lớn ko kém,cả làng Đá nữa,làng Sương Mù coi hơi bé mà cũng là 1 trong 5 đại cường quốc thế giới cơ đấy.
  8. Đan

    Đan Bloody Destiny<BR><img src="http://i1229.photobuck

    Bài viết:
    1,170
    Được Like:
    32
    Thành tích:
    48
    Đâu, Làng lá thuộc hỏa quốc, Hỏa quốc ms là quốc gia rộng nhất :v

    À, mà có rộng nhất k nhỉ :v
  9. UNDERTAKER

    UNDERTAKER KING OF BOX NARUTO Boss

    Bài viết:
    4,103
    Được Like:
    772
    Thành tích:
    113
    Coi kĩ đi,làng Lá là 1 vùng thuộc Hoả quốc,là đất nc lớn nhất còn gì.
    Sao lại tách làng Lá vs Hoả quốc ra cơ chứ.
  10. Emperor Evolnuk

    Emperor Evolnuk Naruto.Wiki Sống!

    Bài viết:
    4,372
    Được Like:
    892
    Thành tích:
    113
    Làng Lá là 1 tổ chức của Hỏa quốc, được Hỏa quốc trợ cấp, làm việc cho Hỏa quốc.

    Làng là Cơ quan quân sự của mỗi quốc gia.

    Kage tương xứng với Bộ trưởng Bộ quốc phòng.